27 thg 8, 2013

mùa hoa năm tôi 18 tuổi




 


Khi tôi trở về kí túc xá thì đồ đạc trong phòng đã dọn đi hết, chỉ có thể chụp lại những tấm hình cuối cùng, tôi chọn chụp khung cửa sổ.
Khung cửa nơi buổi sáng rất sớm, mọi người trong phòng còn say giấc, tôi nằm nghe radio, chờ những tia nắng đầu tiên. Nơi bắt gặp cơn mưa trái mùa, mấy đứa năm nhất bên nhau ríu rít, rồi tay vắt trên song cửa mà thì thầm hoặc hát lớn : Một mình nơi đây, im nghe tiếng mưa, rồi nghe tiếng trái tim em đang vụn vỡ. Vẫn biết thế rồi, sao vẫn đau lòng, không muốn tin nay anh đã xa rời.. Cảm giác đó thật tuyệt, cô gái trong lời hát với nỗi đau dịu ngọt. Rồi cũng sẽ như mưa.


Những buổi tối cuối tuần, A6 coffee gần bên luôn là nơi tụ họp ca hát đông đúc nhất, với đủ các thể loại trẻ trung lãng mạn ồn ào. Nhưng có khi là cả một đêm nhạc Trịnh, tiếng guitar ai đàn nghe đến nao lòng. Cho đến đêm, A6 tắt đèn, đàn đã dứt hẳn còn chưa hết nao lòng. Ngồi viết nhật kí. Ngoài kia, nhiều ô cửa của dãy nhà đối diện còn sáng. Dưới sân cỏ, thả mình theo trái bóng vẫn luôn là đam mê bất tận của những cậu chàng. Tiếng cười nói vang lên rồi vợi dần, chỉ còn tiếng ve. Cách xa trung tâm thành phố, có lẽ chỉ ở kí túc xá mới còn nghe tiếng ve buổi tối, râm ran nhưng không khó chịu như trưa nắng. Nhiều người còn thức, tôi còn thức mà cảm giác như cả kí túc đã ngủ rồi. Chỉ còn tiếng ve. Đó là đêm hè với những tàng cây im lặng in bóng dưới mặt đường, với bầu trời trên cao nhiều sao. Tôi đã nằm nhìn những ngôi sao nhấp nháy qua song cửa để thấy như mọi muộn phiền đều trôi đi cho đến khi ngủ lúc nào không biết. Đêm rất êm đềm.



Nhiều rất nhiều là những khi, mấy đứa chúng tôi và các chị ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện ngày xưa xa lơ lắc đến ngày mai xa lắc lơ, chẳng bao giờ hết chuyện cả. Qúa nhiều thì không tốt, nhưng chẳng mơ mộng tí gì thì còn tệ hơn. Những cô nàng của tôi, những cô nàng và tôi, chưa bao giờ thực sự có một mối tình? Là sao người ta có vẻ dễ dàng yêu nhau đến thế, là nửa còn sợ một ngày khi bước vào cuộc tình đầu tiên thì sẽ thế nào nhỉ? Nhiều thứ sẽ thay đổi, chẳng còn như bây giờ nữa. Có ngố lắm không.



Bọn tôi hồi tưởng nhiều, tưởng tượng với nhau cũng nhiều. Nhưng tôi biết rằng, dù nói về quá khứ hay tương lai, thì cũng rất gần với hiện tại, là hiện tại.



Thời gian trôi qua nhanh hơn trong cảm nhận khi ngồi xuống và nhớ về những gì đã qua. Mới hôm nào có cô nương bị ốm còn khóc, vì tủi thân và nhớ nhà. Có cô nương rủ đi chơi không đi, mãi sau này mới biết tối đó cô ở trong phòng một mình khóc. Một năm, đủ để lớn hơn, đủ để có với nhau bao nhiêu kỉ niệm. Giờ xa nhau rồi. Này, có biết tôi đã và sẽ nhớ mấy cô thế nào không. Và những mùa hoa nữa.



Một buổi chiều mùa hè gần cuối năm học, chúng tôi ngồi nói chuyện, hỏi nhau rằng khi xa kí túc rồi, sẽ nhớ điều gì nhất. Thật sự tôi không nhớ rõ mấy đứa đã trả lời thế nào. Có thể là con đường rợp bóng cây từng ngày đi về, đêm 11 giờ rủ nhau từ lầu 4 xống sân ngắm trăng, là không khí thể dục nhộn nhịp buổi chiều, loa phát thanh với bài hát về kí túc hôm nào cũng nghe, không nhiều người nhận ra điều nhỏ bé ấy để khi xa rồi mới thấy thiếu và chẳng thể quên; A6 những đêm bị tra tấn bởi giọng ca của một anh chàng nào đó, có lẽ vừa thất tình,..




Còn câu trả lời của tôi, là những mùa hoa.


Tôi muốn nói điều gì nhiều hơn thế. Mùa hoa của chúng tôi, những mùa hoa qua đi, những mùa hoa ở lại. Năm tôi 18 tuổi, hoa đã rất vàng, gió rất thơm và bầu trời rất khác.

Việc bị mất nhật kí ấy mà, nhật kí nghe bao nhiêu điều tôi kể, bao nhiều tình cảm, những chuyện vụn vặt, những ngày tháng nhiều biến động nhất. Tôi vẫn nghĩ đến một ngày lật từng trang giấy ngả vàng và đọc lại những gì đã qua. Thế mà, đau lòng như mất điều điều gì đó tôi không biết, đau lòng và khóc. Nhưng, ai bảo tôi không còn những ngày sau này để viết tiếp nữa nào, rất dài và rất nhiều. Còn những gì thật sự là trân trọng, là kỉ niệm, thì làm sao có thể mất đi, sẽ ở một vị trí an toàn trong lòng, an toàn ở đấy, luôn luôn.



Ai bảo những mùa hoa không bao giờ trở lại nào?




27/08/2013



6 nhận xét:

  1. Sun Smile; )
    Nice too meet you. :)

    Trả lờiXóa
  2. Nặc danh10:30 3/8/15

    Khi nào mới được đọc lại những dòng cảm xúc trong vắt như sương mai. Em có fb không Sun Smile!

    Trả lờiXóa
  3. Rồi sau đó :3 em và những người bạn kia đâu :3 rồi e có ghé về lại nơi đó k?!

    Trả lờiXóa
  4. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  5. Sao bây giờ lại không viết blog nữa ak.

    Trả lờiXóa