27 thg 12, 2012

tạm biệt mùa hạ







Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng..

Chẳng ai cả. Chỉ là buổi sớm ngồi trên xe buýt, qua cửa kính nhìn những khóm hoa rung rất khẽ, mới biết gió, mới biết mùa thu. Hôm rồi ngang trường cấp ba, nhìn mấy đứa nhóc đi học trễ bị đứng ngoài cổng, lại mỉm cười như thấy mình chỉ chưa đầy nửa năm về trước, lại thấy mùa thu.

 Ai đâu trở lại mùa thu trước.
  


Gần Giáng sinh, thành phố sắc màu, đường phố đông đúc, tối nọ có một chú tóc đã điểm bạc, khoác  tay một người có lẽ là vợ chú, đi ngang qua tôi, chú bâng quơ như tự nói với mình nhưng đủ để tôi nghe giọng Bắc trầm ấm : “Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ” Chẳng hiểu sao khi ấy tôi lập tức  nghĩ đến tuỳ bút về sông Hương của Hoàng Phủ Ngọc Tường : có một nhà thơ đã đến Huế, tóc bạc trắng, lặng ngắm dòng sông, ném mẩu thuốc lá xuống chân cầu, hỏi với trời với đất một câu thật bâng khuâng “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”… ; vì yêu quý con sông quê hương, người dân hai bên bờ đã nấu nước trăm loài hoa đổ xuống lòng sông, để làn nước được thơm tho mãi.

“Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ”, hẳn đó là điều tốt đẹp nhất còn đọng lại trong giấc ngủ của tôi tối hôm ấy.



Giáng sinh năm nay như thế nào, tôi không nhớ,  nhưng đêm năm trước, ngoài trời se lạnh, tôi nằm chùm chăn kín mít và loa mở rất nhỏ bài hát của Coldplay

I go singing out of tune
Saying how I always loved you, darling
And I always will


But when you're still waiting for the snow to fall 

Doesn't really feel like Christmas at all 


When you're still waiting for the snow to fall 

It doesn't really feel like Christmas at all

Those Christmas lights 

Light up the street 
Maybe they'll bring her back to me 
Then all my troubles will soon be gone

May all your troubles soon be gone

Oh, Christmas lights, keep shining on..



Hình như khoảng thời gian ấy có nhiều chuyện buồn. Hoặc bài hát ấy chỉ thích hợp để nghe khi đêm đã về khuya, một mình.
Ai đó cố tình chạy chậm lại khi bạn ngồi sau xe của họ, dù vì bất cứ lí do gì, thì cũng tốt hơn là cố chạy cho thật nhanh, phải không?



Qủa thực tôi đã buồn, blog sắp đóng cửa, nơi dù thường ghé qua hay không, tôi đã dành một phần yêu thương nhất, thế mà từng nghĩ rằng rồi chục năm sau nữa vẫn giữ nguyên một nơi như thế này.

Và khi nào cảm thấy  mùa đông, thì là mùa đông đấy thôi. Điều đơn giản thế mà tôi lại không biết. Sài Gòn vẫn chẳng lạnh, nhưng không phải vì thế mà không thấy mùa đông. Dẫu không phải vì mùa đông, dẫu có những đêm tháng sáu tôi đã thấy mùa xuân bằng những tình cảm dịu dàng nhất, nhưng, tạm biệt mùa hạ thôi, chỉ đơn giản là nói ra như thế thôi mà.



Tạm biệt, mùa hạ ngố.



27/12/2012