27 thg 3, 2010

tháng ba, tháng ba





Tháng ba bé nhỏ, em ru gì cho ta nhiều đến thế những khờ dại và yêu thương.


Một hôm, trái tim chợt nhớ những khờ dại và yêu thương.



Tháng ba không có chùm hoa phượng nở sớm, là những kỉ niệm ngắn ngủi với thầy cô giáo sinh về trường thực tập. Và, những nỗi buồn rất vội, nên khoảng cách giữa buồn và vui thật mong manh, chỉ có nụ cười là không thay đổi. Vì vội, nên sẽ qua như gió và trôi xa như mây. Tháng ba này, có người đã biết gửi nỗi buồn theo gió mây bay. Giữ lại một ít thôi, vì đôi vài mảnh buồn riêng đủ cho một ngày trở gió, trái tim rộn vui hát những khúc ca lặng lẽ với mùa, chỉ mình ta biết thôi..



Những ngày không một cơn mưa, nhưng biết đâu ở nơi nào đó, có nỗi buồn không tên gặp nhau. Và có lẽ không xa đâu một ngày, trở lại với ta là cơn mưa mùa hạ trong veo đáy mắt, như ta đã chờ rất lâu. Nhớ nhé, đã dặn lòng không chênh vênh trước câu hỏi vu vơ của cô bạn nhỏ : Ngày nắng đi đâu? Chẳng phải đã mong chờ cơn mưa đầu tiên là thế.



Cảm ơn ai đó đã buồn theo nỗi buồn của ta. Có thể cửa sổ, mây hạ, cơn mưa và màu nắng nhẹ trong mà ai đó vẽ lên bầu trời, đẹp đến nỗi trái tim nhỏ bé quá, không đủ chứa đựng tất cả. Nhưng tin rằng, một chút dễ thương đủ giúp ta tìm thấy những điều ngọt ngào trong cuộc sống, mà đôi khi, như bầu trời không chỉ hai màu xanh và trắng, như trái tim không chỉ là những niềm vui, nỗi buồn của riêng mình.



Tháng ba thật lạ, ta vu vơ là thế mà không nhận ra những chùm hoa sữa tự khi nào lặng lẽ trên cao. Ờ, vẫn còn quá nhiều điều mình chưa biết. Nhưng sẽ không có ai chở những mùa hoa trên đường, và nghêu ngao hát như kẻ du ca, để nỗi buồn này có dịp được lang thang đâu, có không?



Tháng ba, hoa gạo bay bay trong kí ức, những chùm bông trắng và ngọt ngào như kẹo bông đường, như mây. Và hoàng lan, hoa giấy. Đến bao giờ có cánh hoa lạc gió vương vào gót chân một ngày tan trường, để thấy lòng mình như cánh hoa bay, in lên thời gian một khoảng trắng bình lặng.



Những ngày cuối cùng của tháng, không biết rồi ngày mai, đi qua tháng ba, lòng có xao xuyến không, tiếc nuối và nhớ nhung không. Chắc là không đâu, chỉ tại cứ đổ lỗi cho tháng năm, có chăng là trái tim đang lớn dần thêm và mỗi ngày lại góp nhặt thêm nhiều yêu thương thôi. 



Xòe tay ra, thấy hạt nắng trong màu.



27/03/2010