2 thg 3, 2013

:}






 
Sài Gòn đón tôi bằng cái nắng ngột ngạt dù chiều đã muộn, rải rác phố còn sót lại dư vị của Tết, dẫu có chút tiếc nuối cũng đã qua thật rồi, dòng người vội vã trôi mãi, những nẻo đường tỏa đi muôn ngả. Tôi bắt xe về kí túc, thật ngẫu nhiên khi chú tài xế đầu tiên đón tôi vào năm mới chính là người tôi đã gặp trên chuyến xe cuối cùng của năm cũ, và một trong những người khách của chú tất nhiên là tôi, vẫn với hai ba lô nặng trịch như hôm ấy. Tôi đang ở Sài Gòn thật rồi, như một giấc mơ, dường như không có gì đổi khác cả, chẳng giống thế giới tôi đã sống hơn nửa tháng tước đó chút nào..

Không điều gì ngọt ngào hơn vào mùa đông là được trở về quê, ngay cả khi cái lạnh có khiến tôi co ro chùm mũ kín đầu, hai tay đút sâu vào túi áo, thì vẫn là ngọt ngào lắm. Trở về với mùa đông, bao nhiêu cảm xúc trong lòng cứ rối bời hết cả. Tôi như cô gái đứng trước người yêu thương đã từ lâu, vì sau bao xa cách mà vẫn bối rối như ngày đầu. Chắc là vậy nhỉ.

Sáng sớm hôm chuẩn bị lên đường về quê, N đã nhắn tin cho tôi thế này : "Have a good juorney to your childhood : )". Không phải về quê đâu, là về tuổi thơ đấy, đồ bướng này thật biết cách làm tôi cảm động, chắc nó không biết đâu, những tin nhắn như thế vẫn luôn được tôi đặt trong mục Tin đã lưu. 

Thế là về với tuổi thơ, tôi dành những đêm đi bộ một mình để bước thật chậm, tôi lớn lên từ đây, lớn thêm và vẫn thấy mình nhỏ bé như ngày nào. Bầu trời đêm đầy sao kéo gần xuống mãi, hay mưa phùn lạnh ướt cả góc đường vắng vàng ánh đèn, bóng cột điện trải xuống im lìm cô độc. Mùa đông của tôi, chỉ mùa đông ở quê mới được gọi là mùa đông của tôi thôi. Khi thời gian trôi qua nhanh, có lẽ điều nên làm không phải là cố chạy theo, đôi khi là bước chậm lại một chút.

Giao thừa năm nay, tôi không lang thang cùng đám bạn, không một mình ngồi viết nhật kí, nghe radio phát "mùa xuân, từng chồi lá xanh lộc non, một tình yêu chưa biết đến.." gì gì đấy và bất giác mỉm cười gì gì đấy. Không ngủ gà gật rồi đợi đồng hồ của ông điểm 12 tiếng chuông, gọi lũ trẻ con dậy như bố mẹ vẫn gọi mình ngày xưa, tụi trẻ sẽ mắt nhắm mắt mở ngồi xem pháo hoa, nhận tiền mừng tuổi rồi lại lăn ra ngủ ngay, nhưng cũng biết mong thức dậy vào thời khắc đầu tiên của năm mới, sau này chúng sẽ thấy, rồi đến một lúc nào không còn hào hứng mong Tết nữa, thì kỉ niệm ngày nhỏ trở thành thiêng liêng lắm..

Giao thừa, tôi ở bên dì. Dì khóc, tôi im lặng. Những giọt nước mặt làm người ta trưởng thành hơn. Hẹn năm sau nhé, tôi sẽ bớt bướng hơn để dì bớt buồn.

Sài Gòn nắng dữ dội cứ như thể ghen tị với mùa đông của tôi vậy, cái nắng làm tôi chóng mặt, cúm lên xuống. Thế là như để chuộc lỗi, những ngày này lại nhiều gió hơn bao giờ. Tôi xem lịch, đúng tháng ba rồi, tháng ba của tôi, dẫu gió làm tóc tôi rối tung cả nhưng lại xoa dịu một vài nỗi buồn cố hữu.


Mùa xuân. Những tàng cây bên đường xanh lá, điệp trong kí túc nở rộ hoa vàng một góc đường về, và mặt hồ bình thản trong veo giữa dòng chảy vội vã yên bình trên phố, và gió. Khi niềm tin dành cho một người đã hết, đó là khi tôi không còn buồn vì người ấy nữa, lòng thanh thản như mặt hồ mùa xuân vậy. Muốn thấy mùa xuân, hãy nhìn lên những tàng cây, và sáng sớm hoặc buổi chiều dừng lại bên mặt hồ gió.


Những ngày như thế này, tôi thường vu vơ hát : mùa xuân rất hiền, lặng yên ngồi nghe tôi hát, và tôi biết rằng, nói yêu em là điều khó khăn..



Nên bắt đầu cho những điều thật mới thôi. 



02/03/2013