20 thg 8, 2011

chào







Một chiều cuối mùa hè, tôi cùng P vào chơi một ngôi trường tiểu học. Thấy bỡ ngỡ, thân thương và cảm động quá, phòng học bàn ghế cái gì cũng nhỏ xíu, nhỏ bằng bàn tay, nhỏ như ngôi nhà của Bảy chú lùn. Trung thu đến, nhiều trường sẽ treo ngợp đèn ông sao, học sinh múa hát. Rồi một hôm nào, sau mỗi nhịp thước kẻ của cô giáo, tiếng đọc bài lại vang lên âm vang, đó là thứ âm thanh lạ kì.

Trường của tôi thì lớn, tôi là học sinh cấp ba.

Chính xác là, tôi đã chính thức trở thành học sinh lớp 12. Từng có vài khi tôi bỏ rơi tôi, thật có lỗi biết mấy. Nay lớp 12 rồi.

Linhtinh thì vào lớp 1. Lớp 1 đấy, nghe có oai không chứ. Trước đó là buổi chia tay với lớp mẫu giáo, nghe đâu đồng chí cũng lên hát bài "tạm biệt gấu misa nhé, tạm biệt thỏ trắng xinh xinh.." Giờ mỗi sáng phải dậy sớm hơn, đến trường mặc quần xanh áo trắng, về nhà lại viết bài luyện chữ. Hôm trước, hỏi anh chàng ngày đầu tiên đi học có khóc nhè không. Chàng nói không, em gái chàng lại nói có, thế là chẳng biết có hay không, bị trêu một hồi mặt chàng xịu xuống, sụt sịt.

Nay đã cuối mùa hè, Linhtinh vào lớp 1, mấy đứa nhóc khác thì mầm chồi lá hoa quả hạt, còn tôi là học sinh lớp 12.



20/09/2011



 

18 thg 8, 2011

mảnh vỡ của chiếc gương thần xanh



NGÀY HÔM QUA ĐÂU RỒI ?
Em cầm tờ lịch cũ
Ngày hôm qua đâu rồi ?
Ra ngoài sân hỏi bố
Xoa đầu em bố cười

Ngày hôm qua ở lại
Trên cành hoa trong vườn
Nụ hồng lớn thêm mãi
Đợi đến ngày tỏa hương

Ngày hôm qua ở lại
Trong hạt lúa mẹ trồng
Cánh đồng chờ gặt hái
Chín vàng màu ước mong

Ngày hôm qua ở lại
Trong vở hồng của con
Con học hành chăm chỉ
Là ngày qua vẫn còn


CHUYỆN Ở LỚP
Mẹ có biết ở lớp
Bạn Hoa không học bài
Sáng nay cô giáo gọi
Đứng dậy đỏ bừng tai

Mẹ có biết ở lớp
Bạn Hùng cứ trêu con
Bạn Mai tay đầy mực
Còn bôi bẩn ra bàn

Vuốt tóc con mẹ bảo
Mẹ chẳng nhớ nổi đâu
Kể mẹ nghe ở lớp
Con đã ngoan thế nào


NGƯỠNG CỬA
Nơi này ai cũng quen
Ngay từ thời tấm bé
Nơi tay bà tay mẹ
Còn dắt vòng đi men

Nơi bố mẹ ngày đêm
Lúc nào qua cũng vội
Nơi bạn bè hay tới
Thường lúc nào cũng vui

Nơi này đã đưa tôi
Buổi đầu tiên đến lớp
Nay con đường xa tắp
Vẫn đang chờ tôi đi


HOA PHƯỢNG
Hôm qua còn lấm tấm
Chen lẫn màu lá xanh
Sáng nay bừng lửa thẫm
Rừng rực cháy trên cành

Bà ơi sao mà nhanh ?
Phượng nở nghìn mắt lửa
Cả dãy phố nhà mình
Một trời hoa phượng đỏ

Hay đêm qua không ngủ
Chị gió quạt cho cây 
Hay mặt trời ủ lửa
Cho hoa bừng hôm nay


CÁI TRỐNG TRƯỜNG EM
Cái trống trường em
Mùa hè cũng nghỉ
Suốt ba tháng liền
Trống nằm ngẫm nghĩ

Buồn không hả trống
Trong những ngày hè
Bọn mình đi vắng
Chỉ con tiếng ve

Cái trống lặng im 
Nghiêng đầu trên giá
Chắc thấy chúng em
Nó mừng vui quá

Tùng tùng tùng tùng
Kìa trống đang gọi
Vào năm học mới
Giọng vang tưng bừng


CÙNG VUI CHƠI
Ngày đẹp lắm bạn ơi
Nắng vàng trải khắp nơi
Chim ca trong bóng lá
Ra sân ta cùng chơi

Qủa cầu giấy xanh xanh
Qua chân tôi chân anh
Bay lên rồi lộn xuống
Đi từng vòng quanh quanh

Anh nhìn cho tinh mắt
Tôi đá thật dẻo chân
Cho cầu bay trên sân 
Đừng để rơi xuống đất

Trong nắng vàng tươi mát
Cùng chơi cho khỏe người
Tiếng cười xen tiếng hát
Chơi vui học càng vui


CHÚ BÒ TÌM BẠN
Mặt trời rúc bụi tre
Buổi chiều về nghe mát
Bò ra sông uống nước
Thấy bóng mình ngỡ ai

Bò chào "Kìa anh bạn
Lại gặp anh ở đây"
Nước đang nằm nhìn mây
Nghe bò cười toét miệng

Bóng bò chợt tan biến
Bò tưởng bạn đi đâu
Cứ ngoái trước nhìn sau
"Ậm ò" tìm gọi mãi


Hoa mận vừa tàn thì mùa xuân đến. Bầu trời ngày thêm xanh. Nắng vàng ngày càng rực rỡ. Vườn cây lại đâm chồi nảy lộc. Rồi vườn cây ra hoa. Hoa bưởi nồng nàn. Hoa nhãn ngọt. Hoa cau thoảng qua. Vườn cây lại đầy tiếng chim và bóng chim bay nhảy. Những thím chích chòe nhanh nhảu, những chú khướu lắm điều. Những anh chào mài đỏm dáng. Những bác cu gáy trầm ngâm. Chú chim sâu vui cùng vườn cây và các loài chim bạn. 
Nhưng trong trí thơ ngây của chú còn mãi sáng ngời hình ảnh một cánh hoa mận trắng, biết nở cuối đông để báo trước mùa xuân tới


QUẠT CHO BÀ NGỦ
Ơi chích chòe ơi
Chim đừng hót nữa
Bà em ốm rồi
Lặng cho bà ngủ

Bàn tay bé nhỏ
Vẫy quạt đều đều
Ngấn nắng thiu thiu
Đậu trên tường trắng

Căn nhà đã vắng
Cốc chén lặng im
Đôi mắt lim dim
Ngủ ngon bà nhé

Hoa cam hoa khế
Chín lặng trong vườn
Bà mơ tay cháu
Quạt đầy hương thơm



MẶT TRỜI XANH CỦA TÔI
Đã có ai lắng nghe
Tiếng mưa trong rừng cọ
Như tiếng thác dội về
Như ào ào trận gió

Đã ai lên rừng cọ
Giữa một buổi trưa hè
Gối đầu lên thảm cỏ
Nhìn trời xanh lá che

Đã có ai dậy sớm
Nhìn lên rừng cọ tươi
Lá xòe từng tia nắng
Giống hệt như mặt trời

Rừng cọ ơi rừng cọ
Lá đẹp lá ngời ngời
Tôi yêu thường vẫn gọi
Mặt trời xanh của tôi


BÉ HOA
Bây giờ, Hoa đã là chị rồi. Mẹ có thêm em Nụ. Em Nụ môi đỏ hồng trông yêu lắm. Em đã lớn lên nhiều, em ít ngủ hơn trước. Có lúc mắt em mở to, tròn và đen láy. Em cứ nhìn Hoa mãi. Hoa yêu em và rất thích đưa võng ru em ngủ. Đêm nay, Hoa hát hết các bài hát mà mẹ vẫn chưa về. Từ ngày bố đi công tác xa, mẹ bận việc hơn nhiều. Em Nụ đã ngủ. Hoa lấy giấy bút viết thư cho bố. Vặn to đèn, em ngồi trên ghế viết nắn nót từng chữ
Bố ạ, em Nụ ở nhà ngoan lắm. Em ngủ cũng ngoan nữa. Con hết cả bài hát ru em rồi. Bao giờ bố về, bố dạy thêm bài khác cho con. Dạy bài dài dài ấy, bố nhé


THỎ THẺ
Hôm nào ông có khách
Để cháu đun nước cho
Nhưng cái siêu nó to
Cháu nhớ ông xách giúp
Cháu ra sân rút rạ
Ông phải vào ôm cơ
Ngọn lửa nó bùng to
Cháu nhớ ông dập bớt
Khói nó chui ra bếp
Ông thổi hết khói đi
Ông cười xòa thế thì
Lấy ai ngồi tiếp khách


NÓI VỚI EM
Nếu nhắm mắt trong vườn lộng gió
Sẽ được nghe nhiều tiếng chim hay
Tiếng lích rích chim sâu trong lá
Con chìa vôi vừa hót vừa bay

Nếu nhắm mắt nghe bà kể chuyện 
Sẽ được nhìn thấy các bà tiên
Thấy chú bé đi hài bảy dặm
Qủa thị thơm cô Tấm rất hiền

Nếu nhắm mắt nghĩ về cha mẹ
Đã nuôi em khôn lớn từng ngày
Tay bồng bế sớm khuya vất vả
Nhắm mắt rồi lại mở ra ngay


MÙA THU CỦA EM
Mùa thu của em
Là vàng hoa cúc
Như nghìn con mắt
Mở nhìn trời êm

Mùa thu của em
Là xanh cốm mới
Mùi hương như gợi 
Từ màu lá sen

Mùa thu của em
Rước đèn họp bạn
Hội Rằm tháng tám
Chị Hằng xuống xem

Ngôi trường thân quen
Bạn thầy mong đợi
Lật trang vở mới
Em vào mùa thu


...

Tôi không quên cảm giác ấy, khi đợi mẹ mua sách về cho năm học mới. Những ngày còn khó khăn, cảm giác chờ đợi rồi hít hà từng trang sách đầu tiên thật đầy bùi ngùi vui sướng, bỡ ngỡ và hân hoan. Những cuốn Tiếng Việt, Sức khỏe, Tập hát..hồi tôi học cấp một chỉ nhỏ xíu gần bằng cuốn tập, không lớn như bây giờ. Thế mà chúng chứa đựng cả một thế giới đầy trong sáng, mới mẻ và tinh khôi. Chắc chắn là mới mẻ tinh khôi hơn bất cứ loại sách nào tôi được biết, vì ở đó : những niềm tin, những bước đi đầu tiên, những bài học đầu tiên. Đơn giản, non nớt nhưng đầy yêu thương, đầy yêu thương.

Em Ka năm nay lên lớp 3, như hai năm trước, đến năm học mới tôi đều chờ được cầm cuốn sách Tiếng Việt của cô nàng trên tay, rồi đọc to cho các đồng chí nghe, rồi khoe lại lời khoe cũ rằng mấy bài này hồi xưa chị thuộc như cháo hết cả, lại còn thường xung phong đứng trước lớp đọc cho cô và các bạn nghe nữa.

Sách Tiếng Việt tuy đã tái bản nhiều lần nhưng vẫn giữ phần lớn những bài thơ cũ, hình minh họa cũ. Cầm trên tay và đọc, và nhìn, chỉ thấy xúc động biết bao, bùi ngùi vui sướng, bỡ ngỡ và hân hoan. Mỗi bài thơ đã qua, đi vào lòng bằng một lối nhỏ, ở đấy ủ hương rồi một lúc nào gọi về cả khoảng trời. Sẽ có nhiều điều thay đổi, nhưng bất kể điều tốt đẹp nào, nếu dành cho chúng một lối nhỏ, thì chúng vẫn an toàn ở đấy, luôn ở đấy.

Học lớp năm, có một bài đọc nói về người đi xa quê hương và khi trở về thì ngửi thấy mùi của đất, của đồng cỏ gì gì, tôi không nhớ rõ. Nhưng cô giáo giảng rằng thực ra đó là những hương vị do nhân vật cảm nhận bằng cảm giác. Tôi đã thắc mắc với cô rằng rõ ràng tôi ngửi được những mùi như thế, bằng mũi. Cô chỉ cười. Đến bây giờ tôi vẫn thấy những mùi vị ấy nồng đến mức chẳng cần giác quan thứ sáu mới ngửi được.

Tôi không quên mùi vị ấy, thơm tho mùa thu của sách vở mới, cặp, dép, quần áo, nhãn vở, phấn không bụi, bảng đen và bút chì. Của những cánh đồng vàng xanh bốn mùa, hoa cỏ nghiêng nghiêng trong gió mặt trời, và những buổi trốn học cùng lũ bạn vào những trưa mùa hạ nước nổi cháy nắng, những trận đánh nhau với mấy thằng con trai, bao nhiêu chiều chân đi không mỏi. 



Cả những khờ dại thơ ngây buồn bã, như mảnh vỡ của chiếc gương thần xanh.



18/08/2011