29 thg 12, 2010

mùa không vắng







 ..


Một hôm nao, giữa bộn bề tháng mười hai, có chiếc lá hát thênh thang mây trời, chợt nhớ những ngày tháng ba đầy nắng..Là một vài bài hát bỏ quên trong máy tính, tưởng như đã lâu lắm thành mốc meo, để khi nghe lại vẫn vẹn nguyên những cảm xúc đầu tiên, rồi vui cho một niềm vui nhỏ không cũ..Là khoảng trời ngày ấy nhiều gió, mà người ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đi qua nó trong mùa đông..

Mùa đông,
Có lẽ nếu khác, một phép màu cho tôi chẳng hạn, thì tôi nghĩ giờ này mình đang thênh thang lắm..Tôi sẽ ngược gió, chạy xe về phía mặt trời và hát, sẽ ngồi bên bà, nghe nhạc thật buồn dưới bầu trời không vì sao, ngắm nhìn những đứa nhóc siêu nhân quanh tôi chạy lòng vòng trước vỉa hè, sẽ thương quý nhiều hơn phút giây gia đình tôi lung linh, bạn bè tôi lung linh..rồi nghĩ như mình chẳng còn muộn phiền nào trên đời nữa. 
Bây giờ thì không thế. Tôi sợ sẽ làm những người-yêu-thương buồn lòng, hoặc, cái sợ đó cũng chỉ là sự ích kỉ của chính bản thân tôi thôi, hẳn lắm..

Mùa đông,
Có những đêm thành phố lên đèn và trời đêm thì lạnh, ngồi sau xe bố chở băng băng qua một con đường dài, thấy mình nhỏ mà bao la thì rộng lớn. Rồi nỗi buồn Vietnam thua trận, Vietnam và tôi..
Giáng sinh, tôi thức rất khuya làm thiệp và ghi linh tinh trên đó, nhưng hình như chẳng có một lời chúc nào cho ai ? Tôi nhớ về khoảng thời gian này năm trước, những lời hẹn ước dang dở..Nhớ một sớm tinh mơ, đi qua từng nếp nhà bên đường, nghe mùi nhang trầm và hoa, cafe đắng và radio mở rất nhỏ, như hương vị của mùa..nghĩ rằng sắp đến Tết..

Không phải vì mùa đông,
Nhưng thằng nhóc Kỳ nhông rời xa tôi. Hắn chỉ chưa đầy 2 tuổi, đầu trọc lốc và cái mặt thấy ghét. Đi cùng cô và hắn ra trạm xe buýt, tôi dặn lòng không khóc. Nếu hắn không đi thì có lẽ tôi không nghĩ rằng mình sẽ lại buồn và trống vắng khi rời xa một ai đó.Hắn đi và khoái trá như được đi chơi. Trẻ con mà, ai cũng bảo đến ngôi nhà mới là hắn sẽ quên nhà cũ ngay thôi. Tôi lại không nghĩ thế, hắn khôn ranh lắm, tôi nghĩ có lúc hắn sẽ buồn và nhớ mọi người ở đây..nếu thế thì biết làm sao khi mà hắn còn chưa biết nói..Nhưng vài ngày trước kia đi, tự nhiên hắn gọi 'bóng' và 'cá'..Tôi đã vui phát khùng, đi khoe hết mọi người rằng Kỳ nhông mới nói được 2 từ mới, rồi khoái quá kêu hắn nói hoài, nhưng hắn chỉ nói khi có hứng, và qua nhận thức của hắn, thì sự vật và cái tên được gọi hoàn toàn bị đảo lộn. 
..
Tôi thấy mình thật đáng thương, khi mỗi lúc ngồi với bà lại nhớ cái dáng tí hon, "một ngày đi cả gần cây số của hắn", nhớ cái mắt nhắm tít khi cười, và tiếng cười của hắn thì một lần đã gợi cho tôi ý tưởng thu âm lại để làm nhạc chuông điện thoại. Sẽ chẳng còn bao giờ mỗi lần đi học về lại gặp hắn đang chơi trước cửa nhà rồi chạy ra ôm chầm lấy tôi, chẳng còn bao giờ thấy hắn thấp chủm nhìn theo xe bóng bay đủ màu giơ tay với với đầy mơ ước, chẳng còn bao giờ tôi trêu cho hắn bằng khóc mới thôi. Ông tướng này cũng lì lợm ghê lắm..
Mà hắn có đi đâu xa xôi đâu, ngay trong thành phố thôi. Như những đứa trẻ con quanh tôi, đứa học lớp lá, lớp chồi, đứa thì hè này chuẩn bị vào lớp một hoặc lên cấp hai, những đứa trẻ lớn dần lên là một điều kì diệu, nhớ ngày xưa chúng đều nhỏ tí hon, có đứa từ khi mới lọt lòng tôi đã được bế trên tay..Còn khi gặp lại Kỳ nhông, hắn biết nói và đi học chưa, cái đứa lông bông lanh banh ngày nào cũng lon ton qua nhà tôi chơi, và ngày nào tôi cũng qua nhà hắn chơi, còn nhớ tôi và những người trong gia đình tôi không..
..

Rồi nỗi nhớ nào cũng nguôi ngoai, như những nỗi buồn..
..

Khi hoa sữa vẫn hát đoản khúc nhạt nồng chờ một cơn mưa qua, thì mùa đông màu xám, hát gì nơi những chân trời rất xanh, về những điều đang chờ đợi tôi phía trước ?..

Con chim sẻ tóc xù ơi.





29/12/2010 

 




 

7 thg 11, 2010

viết




 


Tôi đã nghĩ bầu trời chớm lạnh và khô xám của mùa đông là một ly cà phê đặc quánh và ấm nóng. Những buổi sáng hiếm hoi như vậy, trái tim vui lạ kì, thường đi học sớm hơn rồi chạy xe chầm chậm để hát, hay nghĩ linh tinh gì đó một mình. Chỉ là đi sớm hơn một chút so với thường ngày, còn thì tôi đã quen đi học muộn, quen với việc chưa dắt xe vô cổng mà chuông đã reo, cả cảm giác áy náy khi trong một tháng, không dưới ba lần tôi phải năn nỉ ông Bảy mở cửa cho vô trường. 

Một người bạn hỏi tôi rằng : không còn thấy đi học sớm là chút thi vị cuộc sống nữa sao. Có lẽ mỗi chuyện đều có niềm vui riêng, giờ giấc trở thành thói quen, dù tôi chẳng thích việc phải vào lớp sau thầy cô chút nào..
..

Tháng mười qua rồi, đi qua khi tôi còn chưa kịp  trả lời câu hỏi "bao giờ cho đến tháng mười", trên đầu tôi lơ lửng những đám mây..Nhiều việc bất ngờ một cách tự nhiên ập đến, tôi đã đau lòng, hoang mang và yếu đuối hơn những gì nói ra. Tôi không viết, vì nhật kí sẽ chán tôi mất, nếu điều viết ra không gì khác ngoài nỗi buồn. 

Và vài câu chuyện chiều thứ năm, những cơn mưa cuối mùa, thời gian sẽ làm nhiều thứ phai nhạt dần thôi nhỉ, dù vẫn còn đó một con đường dài..Tôi "bí mật lớn dần lên", cái đầu ngốc nghếch và lạ lùng..
...

Tôi thích những buổi tối ngồi chơi trước nhà bà hàng xóm. Ngồi nhìn bầu trời không một vì sao, chơi với những đứa trẻ con đáng ghét mà một ngày không gặp sẽ thấy rất thiếu. Tôi nói chuyện với bà, bà gần gũi như bà tôi. Và gió thật mát, tôi để mình không nghĩ gì cả. Dạo gần đây, tôi đá cầu và đá bóng nhiều trở lại, đã có rất nhiều kỉ niệm vui, cười đau bụng. Nghĩa thì đi rồi, không còn làm cho nhà tôi nữa, tôi mất một cạ cứng luôn chơi cùng mấy tiếng liền mỗi khi tôi rủ. Nhiều người đến nhà tôi làm, tặng cho tôi những mảng màu nho nhỏ của cuộc sống, và ra đi như những người bạn đặc biệt. Nhưng tôi chưa bao giờ buồn vì sự ra đi đó : )

Hẳn có lúc, nghĩ rằng cuộc sống thật lạ lùng, không điều gì là tuyệt đối, không thật sự có một chuẩn mực cho ai..Thì, chỉ cần có những khoảnh khắc để nhận ra và nói : tôi yêu cuộc sống của mình..
---


Cứ hát về bầu trời xanh rất xanh..




7/11/2010


19 thg 9, 2010

hát


Em đến tự hôm nao
Con đường gầy xa mãi
Gió như là...có phải
Cũng biết mùa chênh chao ?

Cho em một hư hao
Cài ngang ngày tóc rối
Mây buồn qua rất vội
Sau lưng mùa trôi trôi..

Thả giọt nước mắt rơi
Lăn tròn trong bóng tối
Con tim mình chật chội
Một hôm hát đôi lời..

Nghiêng nghiêng một góc trời
Mây vẫn xanh, lạ lắm
Mỗi lần trăng mười sáu
Có hạt nắng về thăm
Tháng chín, trời trong.




19/09/2010




15 thg 8, 2010

hạ đỏ




 

Đó là mùa cũa những xa xôi thật gần, như khúc ca mà gió vẫn thường phiêu rong hát trên những cánh đồng xanh chạy về phía chân trời ngập hoa cỏ dại. Hoa mềm thơm, dịu dàng và mạnh mẽ như mùa. Có thể là đông, thu hoặc xuân, hoặc cũng có thể là hạ. Và thật lạ, là hạ đỏ.

Một sớm, có cơn mưa ghé qua, nheo nheo mắt phượng buồn, ngôi trường nhỏ nằm im ru nơi góc cuối con đường cũng lặng lẽ buồn thiu. Hạ bắt đầu từ đó.. 

Thế là bỗng dưng, gió và nắng ở đâu rủ nhau tràn về, len vào từng ngõ nhỏ khắp các con đường làng ngoằn nghoèo, nghiêng nghiêng những mái nhà gối đầu lên năm tháng, lên mùi hương êm êm của sen hồng đầu hạ. Cùng thời gian ấy, người ta thấy ở các ngã tư đường làng xuất hiện những bà cụ bán xôi, xôi đỗ vàng nóng hổi gói bằng lá sen xanh, lá lung linh sương sớm, lá thơm hương nội đồng. Trong vô vàn điều tốt đẹp tuổi thơ, chợt thấy điều bình dị nhất là thiêng liêng nhất, nên cứ nhớ hoài.

Mùa hạ, đi theo hướng kéo lên cao dần về phía những rặng tre, sẽ thấy cả một khoảng trời mênh mông như biển nắng. Tháng sáu, hương lúa non vàng cánh đồng giữa độ. Đó là nơi cánh diều lần đầu được cất cao từ bàn tay nhỏ sạm nắng. Ước mơ..Lúc này, rơm rạ óng ánh thơm phức phủ khắp các đoạn đường, đường phủ nệm êm.

Đi qua tháng bảy, june và ngọc lan thơm lựng từng dấu chân qua, hoa xoay xoay cùng cánh mỏng hoa giấy, rắc rải một góc nắng bên thềm. Tôi dần quên đi hoa gạo tháng ba và chẳng còn nhớ mùa xoan tháng mấy. Ngày nào, màu tím bâng khuâng và mùi hương ngọt sắc là chút ám ảnh nhẹ nhàng. Có cô bé tung tăng hát rằng : "Em yêu nhà em, hàng xoan trước ngõ, hoa xao xuyến nở, như mây từng chùm.."

Khi ấy, bên một góc trời cũng có những tàng hoa dại bướng bỉnh, chẳng bao gờ thôi hát bài ca ngược gió.

Về phía mặt trời đi xuống là phố. Phố hiền, ngắn và đông vui. Nhớ những chiều đi học về qua phố, loa phát thanh luôn ngân nga giai điệu của một bản nhạc quen mà tôi chẳng biết tên, bao năm rồi vẫn chẳng biết tên. Thật thú vị khi trên quãng đường về nhà, nhạc cứ đong đưa như thế. Cớ chi chiều vui cũng trở nên buồn lắm, bao nhiêu suy nghĩ chen chúc lên nhau, mờ dần rồi rỗng tuyếch. Có phải những ồn ào, xồ bồ bên mình đôi khi cũng thật kì lạ, thật dễ thương, và thương..Chân bước chậm níu ngày, ngày níu phố trầm quanh co. Nghe như có tiếng ai bên tai nhắc rằng : ngày sắp qua rồi, về nhà đi cô bé.

Về nhà, nhà bà nội ngày trước có cây trứng cá rất cao bên cổng, cây trứng gà, cây nhãn to đùng giữa sân, và hoa bưởi hoa cau đêm đêm trắng một góc vườn. Có dạo, bà còn làm một giàn cây leo ở sân, thường là mướp hoặc khổ qua. Mùa đến, cháu nhỏ xíu ở dưới ngước nhìn lên chỉ thấy hoa vàng và quả treo lủng lẳng. Nhìn xuống đất, nắng lung linh từng chỏm, còn đâu toàn bóng râm là bóng râm. Cháu không biết rằng, khi giàn cây ở đó, nó che mất một phần bầu trời, nhưng lại mở ra một khoảng trời rất lớn, trong tâm hồn. 

Mùa hạ, có trưa hè mất điện, gió vẫn hát hiu hiu ngoài vườn nắng. Nhớ những chiều Bà rải chiếu bên hè ngồi ăn cơm, những chiều có lẽ sẽ chẳng bao giờ tìm lại được nữa, luôn đọng lại trong lòng cảm giác như là bình yên, như là mơ hồ buồn..

Những buổi tối lên trần nhà ngắm sao, Bà chỉ  tôi hình sao Thần Nông. Bà bảo, mùa gặt, sao Thần Nông mới hiện ra để cầu cho mùa màng bội thu. Lại nhớ đến đoạn thơ chị Domon viết:

Tôi trở về từ những dịu êm
Những ngôi sao đêm mỗi ngày thêm gần lắm
Con sông Ngân Hà trải dài màu trắng
Ông Thần Nông đội mũ cánh chuồn..

Sài Gòn đêm nơi tôi sống vẫn đủ để nhìn thấy sao, nhưng chúng thầm lặng hơn, có lẽ vì dưới kia ồn ào quá, nhưng, chưa bao giờ thấy ông Thần Nông cả. Phía bên kia bầu trời, hay ở một nơi nào đó xa xôi, có ai đang nhìn về một ngôi sao và nghĩ đến tôi không? Còn tôi, đã nhìn lên bầu trời đầy sao và mãi chờ cô tiên xanh bay xuống suốt tuổi thơ mình.

Bây giờ, tôi không đang ngắm sao, cũng không nghĩ về ai. Tôi nghĩ về một đoạn trong "Những đứa trẻ" : Nó thường kể cho tôi nghe một cách buồn bã : ngày trước, trước kia, đã có thời.. dường như nó đã sống trên Trái Đất này một trăm năm chứ không phải mười một năm. Tôi còn nhớ, nó có đôi bàn tay nhỏ nhắn, những ngón tay thon thon, mảnh dẻ, yếu ớt, cặp mắt rất sáng, nhưng dịu dàng như ánh sáng của những ngọn đèn trong nhà thờ..

Tuổi nhỏ, thật lạ kì. Phải rồi, như ánh sáng của những ngọn đèn trong nhà thờ.

..

Và một sớm có cơn mưa ghé qua, nheo nheo mắt phượng buồn, ngôi trường nhỏ nằm im ru nơi góc cuối con đường cũng lặng lẽ buồn thiu. Hạ bắt đầu từ đó.. 



 15/08/2010