3 thg 5, 2013

xin chào, mùa hạ







Đã qua tháng ba, và những ngày tháng tư dần đi hết. Thật nhanh phải không, tựa như cách buổi chiều tôi và đứa bạn cùng ngồi trên cao nghe nhạc và nhìn về thời gian vậy : Ồ, thế là chẳng mấy nữa mà được một năm từ ngày chúng mình sống cùng nhau trong kí túc. Tớ một hai tuần về nhà một lần, thật ra có thể về bất cứ lúc nào muốn, còn cậu thì lại phải đợi đến Tết, lâu nhỉ. Nhưng mà ngày xưa và bây giờ tớ vẫn luôn mong đến ngày về quê như cậu vậy. Nhưng mà mấy tháng trước chúng mình chả mong Tết mãi đấy thôi, giờ thì Tết cũng qua rồi, nhanh mà nhỉ.

Kể cho nhau nghe những chuyện bâng quơ đã thành kỉ niệm và nghĩ về những điều sắp tới, hay đôi khi chỉ im lặng thôi, mỗi người chìm trong những chân trời riêng. Chiều dần lên đèn và trên cao bầu trời, mảnh trăng xanh.

Những lúc như thế, hơn bao giờ tôi thấy mình muốn tin vào tình cảm tốt đẹp này dành cho nhau biết mấy. Không là lời dối, là thật lòng và thật lòng mà thôi. Như là G nói : có những khi đứng giữa ngả đường mà loay hoay không biết đi về đâu, kiểu như xe đạp hỏng giữa ngã tư ở một thành phố lạ, khi sau lưng đang chở theo tuổi 18, 19 của mình, G nhỉ. Nhưng lại có khi chẳng quan tâm gì nữa cả, chỉ cần biết mình đang sống trong những khoảnh khắc thật đẹp, để bỗng thấy muốn dịu dàng quá. Như là, tôi có thể kể về nỗi buồn của mình, nhưng điều thực sư làm tôi buồn nhất lại là điều chẳng bao giờ nói ra. Có thể là mạnh mẽ, có thể vì yếu đuối, không nói ra đâu phải không thật lòng. Rồi bao chuyện phức tạp trở thành đơn giản. Và cuộc sống bao la vô tận chỉ còn trong mảnh trăng xanh. Mảnh trăng, xanh.


Vào hạ.

Mùa hạ bắt đầu bằng mưa, và đêm như cứ dài thêm mãi. Đã có vài cơn mưa trước đó, nhưng chạm vào cảm giác nửa giận hờn, nửa còn thương yêu lắm, kiểu : này, quay về rồi đấy ư, bỏ người ta đi lâu đến thế.. - khi đó mới biết rằng mùa xuân đã đi qua, và những cơn mưa này là của riêng mùa hạ.

Qua một cơn mưa, hoa rụng trải khắp gốc cây. Đến và đi rất vội, làm sao giữ được hoa của trời. Khó tin được vài ngày trước thôi, khắp kí túc như không còn tìm thấy được màu xanh của lá. Nào là điệp, đại, hoàng lan, bằng lăng, rồi một chiều gió bỗng giật mình trước những khóm hoa lài bí mật nở rộ từ bao giờ dọc suốt hành lang khu nhà. Khi ấy tôi hát : Có ai thấy rằng, hoa lài màu xanh, và bầu trời trắng như tuyết lạnh.. Hoa lài màu xanh, như màu hoa nemophila ấy.

Mà, tôi viết về tháng ba, về hoa nhiều ơi là nhiều nhỉ. Mùa tháng hoa đi qua, mùa tháng hoa ở lại. Có gì lạ đâu, yêu rồi là thế đấy, yêu cả cho đến khi không còn viết về điều mình yêu nữa.


Đầu tháng năm, tôi đồ rằng lần đầu qua blog chị cũng là vào khoảng thời gian này của vài năm về trước, và rồi không dự định, không hẹn trước, chúng tôi gặp nhau một cách thật lạ kì, thật hay. Những ngày cuối cùng trước khi blog cũ đóng cửa, nếu không để lại tin nhắn cho nhau, thì có thể giờ đây hai người vẫn học cùng khoa trong một trường, ngồi chung một phòng học, không chừng ngồi sát bên nhau, nói chuyện với nhau, nhưng sẽ chẳng ai biết người kia là Tóc bím, người này là Sun Smile, là chim sẻ tóc xù cả. Hưm, "thế giới này nhỏ lắm, chỉ cần xoay người một cái là không ngờ rằng mình sẽ gặp những ai, nhưng thế giới cũng lớn lắm, chỉ cần quay lưng bước đi là sẽ chẳng bao giờ gặp lại". Chị bắt gặp mình trong những entry của tôi? Có hơn một cách hiểu cho điều này, nhưng có lẽ là chẳng mấy êm đềm rồi.



Mùa hạ mỗi ngày bước thêm từng bước, trời mỗi ngày ít gió hơn. Thời tiết oi bức với con mắt đỏ lòm đang đợi phía trước, nhưng chẳng thể mãi là gió êm đềm của tháng ba, tháng tư. Không nên mãi ở trong êm đềm, chỉ ở trong êm đềm. 



Một năm cần những ngày hạ đắm say, trong cuộc đời cần những mùa hạ đắm say, phải không?




03/05/2013

9 nhận xét:

  1. Ừ, chào mùa hạ. Chào cậu ^^!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Suỵt suỵt thế, mà vẫn làm tôi giật mình cơ.

      Xin chào, xin chào ^w^

      Xóa
  2. hihi, k fai la duyen dau em ah. LA chi co gang di tim nguoi de lai cam giac binh yen cho chi thoi, da muon thi se gap, co duyen se thay nhau, long chi han cung khong em dem roi...hnay nhin thay em, giong y nhu van cua e vay: no de thuong, moc mac va binh yen biet bao, chi da uoc duoc soi long minh vao nhung dong lan man nhu the...

    Trả lờiXóa
  3. chị nghĩ là chị đã tìm thấy FB em, có inbox nhưng không thấy e trả lời, thật tình cũng có chút thấy nhớ những bài viết của em cô chim sẻ tóc xù :)

    Trả lờiXóa