26 thg 5, 2012

những mùa yêu dấu







Vậy là không còn những sáng cuống quýt vì tôi dậy trễ, nhưng chở một đứa trẻ con đi học thì thật là vui. Người nhỏ nhắn mặc váy, tóc mỗi hôm buộc một kiểu theo đề nghị của tôi, khi thì luyên thuyên kể đủ thứ chuyện buồn cười và khó hiểu, bảo im lặng một phút xem nào thì vài giây sau đã lại kể tiếp, khi thì chẳng nói chẳng rằng, làm bộ mặt đầy nghiêm trọng, đeo cặp táp màu hồng lon ton bước vào lớp. Ka chuyển trường rồi, được bạn bè tặng rất nhiều quà, cô giáo tặng quà, gửi những giấy, tấm thiệp ghi lời chúc, ghi tên của tất cả các bạn trong lớp, vẽ hình những cô bé cậu bé đang khóc. Hôm chia tay các bạn khóc nhiều lắm, cả bạn trai cũng khóc.


"Kính gửi Kim Anh, cô bạn dễ thương quàng khăn đỏ. Bạn đi rồi chúng mình sẽ chơi với ai đây"

"Tiễn bạn đến trường mới. Chúc bảo trọng an khang. Đừng quên mình nhé"

Rồi Ka sẽ không còn buồn khi quen với trường lớp mới. Nhưng tôi biết Ka không quên các bạn đâu.

--

Mỗi lần về quê, trước lúc đi thật buồn. Cảm giác như trong một giấc mơ, giơ tay với với hoài nhưng thời gian cứ thế trôi đi mất.

Đi xa rồi cũng trở về, nhưng tuổi học trò của tôi thì không bao giờ nữa.

Tôi đến trường sớm, làm chú bảo vệ bất ngờ, Thảo thấy tôi từ xa thì đứng sững một lúc nhìn lại cho rõ. Những buổi học cuối cùng trong trẻo lắm. Phòng học này, ngày nào mới bước vào lớp 10 này, từng gương mặt này, mỗi góc sân trường này, giây phút cuối cùng cô nén nước mắt mà bước ra khỏi lớp, năm nay thầy giám thị quên rồi, thầy bắc loa lên nói "đây là sẽ là tiếng chuông cuối cùng các em được nghe trong thời học sinh"..tại sao lại thân thương đến thế, tại sao làm tôi đau lòng đến thế. 

Cảm giác như đang trong một giấc mơ, giơ tay với với hoài nhưng thời gian cứ thế trôi đi mất. Tiếc nuối, đau lòng, nhung nhớ. Tôi khóc, một lúc nào đó tưởng như không bao giờ có thể dừng được. Và tôi không khóc.

Con Lóc viết rằng tất cả như tập cuối của một bộ phim nhiều tập, chương cuối của cuốn tiểu thuyết nhiều chương. Tôi viết rằng không lâu nữa, khi đi ngang trường và thấy cây phượng trước cổng không còn rực đỏ, chúng tôi hẳn lại một lần nữa hiểu rằng mình đã mãi mãi mất đi một điều gì đó, như hôm nay, và cũng sẽ mỉm cười vì biết mình đã nhận được rất nhiều.

Hoa bay lên trời, chẳng thể nào như thế. Nhưng hoa vẫn nở vào những mùa sau.




26/05/2012