Có
một vài buổi sáng đầu tháng ba, tôi đi học và nghe lòng thoáng buồn,
chẳng bao lâu nữa những điều đang diễn ra trước mắt sẽ chỉ còn trong trí
nhớ.
Rồi những mùa hoa cũng về, bọ cạp mỏng manh nhưng nhìn xa
như chùm đèn vàng, bằng lăng là những ngọn đèn tím, thi thoảng một chiều
bắt gặp hoa sữa còn sót lại đâu đó thoáng qua gợi nhớ nhung về những
tối mưa một mình trên đường về nhà, mệt và chỉ muốn ngủ thôi, nhưng bình
yên quá. Mấy khóm hoa loa kèn trước thềm năm ấy thì đã xa xôi. Mùa hạ
là hoa phượng. Phượng trường tôi chỉ lấm tấm, thế nhưng có lần đi ngang
một ngôi trường lạ ở khá xa nơi tôi đang sống, trường học ngập một màu
đỏ của phượng, không có sắc xanh nào cả. Tôi bị xúc động mạnh, tiếc là
tôi đã lao xe đi quá nhanh trong hoàn cảnh không thể dừng lại, ngay lúc
đó chỉ kịp nghĩ rằng : trời ơi, những đứa trẻ con học ở trường tiểu học
này, sau này lớn lên sẽ có một kí ức ám ảnh ngọt ngào và nồng nàn lắm.
Trường
tôi có một chút phượng, một chút hoa bọ cạp và điệp vàng, cả những chậu
chiếu thủy trước sảnh mỗi chiều gió thường bay đi ngan ngát trong ánh
mặt trời. Nhưng nếu để chọn, tôi vẫn thích hai hàng cây xanh bên sân
trường, hoa trắng muốt, mỏng và mềm. Cây không cao, đủ để che cả khoảng
trời, rơi xuống sân những đốm nắng. Vài tháng trước, buổi sớm chủ nhật
mùa xuân tôi ngồi trên ghế đá nhìn lên tàng cây lại nhìn ra những đốm
nắng lặng im lung linh rồi nhớ đến một câu thơ : "Thấy bạn ngồi học bài
cuối sân trường có đàn chim đến hót. Và cỏ cũng xanh hơn ngày thường".
Tôi chẳng thể nào đi hết được màu xanh kì diệu ấy, cũng như màu xanh của
bầu trời vào một ngày không mây, cũng như màu đỏ của bạt ngàn hoa
phượng kia mà tôi đã chẳng có cơ hội dừng lại để nhìn ngắm lâu hơn vậy.
Không thể đi hết, nên chúng cứ mãi kì diệu, xa xăm.
Vào những
ngày nhẹ nhàng, tôi thường vừa đi hoặc vừa làm gì đó vừa huýt sáo, nhưng
lâu rồi không gặp một đám lá đủ nhiều để lại lấy chân đá tung, ngay cả
vào mùa thu. Và qua cửa sổ, tôi đã nhìn mùa đông đi ngang hàng cây, thực
sự là ở Sài Gòn cũng có thể thấy mùa đông, dù trời ít lạnh. Những mùa
cứ thế trôi đi. Mùa hạ thì thật nóng, nghe "hạ đâu" hay môt bài hát nào
đấy về mái trường, về chia tay ôi chỉ có mà buồn mênh mông, thế mà những
ngày cuối cùng này tôi lại mong hãy chầm chậm thôi, chậm thôi.
Nhưng những mùa cứ thế trôi đi. Tuổi mười bảy cũng sẽ trôi đi.
Nào, có thể ngày mai sẽ trầm lặng hơn hoặc thêm nhiều nông nổi như tôi đã từng, thì chỉ mong, mãi đi hết cùng những đắm say.
22/04/2012